Thứ Sáu, Tháng Ba 29, 2024
English EN Korean KO Vietnamese VI

CÂU CHUYỆN NHÂN SỰ: BẠN MUỐN LƯƠNG BAO NHIÊU?

by Trainer Dang Tuan Tien

Ngồi ghế phỏng vấn bao năm, cũng tiếp xúc nhiều bạn ứng viên, tôi tạm phân ứng viên ra 3 dạng:

DẠNG THỨ NHẤT: BIẾT NGƯỜI BIẾT TA – TRĂM TRẬN TRĂM THẮNG.
Dạng này thì thường ít, nhưng chất lượng, ngoài ăn nói lịch sự, tác phong chuyên nghiệp, còn hết sức khiêm tốn dễ thương. Đi phỏng vấn vô công ty, hỏi 1-2 câu đầu tiên là em giới thiệu về em đi, rồi sao em chọn công ty anh mà đập đầu vô vậy, thế là nó kể một mạch nguyên cái tiểu sử hình thành, phát triển, rồi những thành tích mà công ty đã đạt được bao nhiêu năm qua, rồi chốt lại là từ những lý do trên, em thấy công ty anh là một nơi phù hợp để em làm việc và cống hiến… Nói chung là nghe đến đâu mát ruột mát gan đến đó.

Tôi ngồi ghế phỏng vấn mà cũng khoái hết sức con bọ chét. Vì rõ ràng ứng viên có tìm hiểu về công ty, có coi bài, có chuẩn bị. Biết nó cố ý khen công ty mình để lấy lòng, cũng không có trách nó được, tại nó có dẫn chứng rõ ràng cụ thể, nó nói đúng quá sao bắt bẻ nó giờ. Thế là gật gù hỏi em muốn lương nhiêu, nó bảo em tự thấy mình còn hạn chế nhiều mặt, anh cứ cho em 2 tháng thử thách, làm được thì anh em mình ngồi lại đàm phán lương lậu sau. Chứ bữa nay đi phỏng vấn, em còn chưa biết anh có nhận em không, đưa lương ra bàn giờ chưa phải lúc.

Xong nó thòng thêm 1 câu “Mà em nghĩ, người có kinh nghiệm về nhân sự như anh, chắc chắn sẽ không để nhân viên mình thiệt thòi nếu họ làm tốt, đúng không anh?”. Tôi chỉ biết gật đầu cái rụp vì nó nói quá đúng chứ gì nữa. Nó gài mình mà nó gài khéo, trả lương nó thấp hóa ra mình không có kinh nghiệm dụng người chứ còn gì, mà thôi, nó gài dễ thương nên mình cũng cho nó qua. Sau 2 tháng nó làm, thấy nó được việc thật như nó nói, thế là nhận, mà lương nó còn cao hơn lương mấy đứa khác.

DẠNG THỨ HAI: BIẾT NGƯỜI MÀ HỔNG BIẾT TA.
Dạng này thì nhiều, vào công ty nào mà thấy văn phòng hoành tráng quá, bề thế quá, là “hồn xiêu phách lạc”, “tim đập chân run” ngay. Vô mắt lấm la lấm lét, bảo vệ liếc 1 cái là ôi thôi muốn són hết ra quần. Rồi tới gặp chị lễ tân, thấy chị đang cắm cúi vô màn hình máy tính cũng chả dám hỏi han, chỉ dám lí nhí chị gì ơi, bên mình có tuyển nhân viên không, nói nhỏ quá người ta tập trung làm việc không nghe, thế là đứng chết trân loay hoay ngay quầy tiếp khách đến tội nghiệp. Tới hồi vô phỏng vấn, cũng mang tâm thế mình yếu hơn người ta, mình đi “xin việc” mà, mà đã “xin” thì phải khép nép người ta mới thương. Nên khi tôi hỏi em muốn lương nhiêu, nó đáp nhỏ nhẹ “Dạ, em mới ra trường, SAO CŨNG ĐƯỢC anh ơi.”

Chà, thế ra em sống không cần lương, anh trả em 3 triệu/tháng em làm không, thì lúc này mới đáp dạ ít quá em không làm được. Vậy sao nãy em nói “sao cũng được” mà giờ chê ít, thế là im. Khơi khơi 1 hồi mới cạy ra được mức lương nó mong muốn, mà lúc nó nói ra được thì mình cũng hết muốn tuyển nó rồi.

Còn có đứa, cũng vì cái từ “Sao cũng được” nên vào làm được đâu 1-2 tháng cái thập thò ngay cửa phòng của sếp, bảo anh ơi em xin nghỉ, lý do vì đâu ai cũng biết. Xong nó về nó trách công ty gì nhìn bự mà trả lương “bèo như con cá kèo”. Tôi vô tình mang tiếng ác.

DẠNG THỨ BA: BIẾT TA MÀ HỔNG BIẾT NGƯỜI.
Dạng này thì cũng nhiều, vô văn phòng mà như đi chơi, nói chung tinh thần vững mạnh hơn dạng kia. Tự tin đầy mình, oang oang như chốn không người, nhìn bảo vệ lễ tân bằng nửa con mắt. Tới hồi vô phỏng vấn, đưa ra một chồng bằng cấp, giấy chứng nhận kỹ năng mềm, bảng điểm các kiểu. Xong tôi hỏi em tìm hiểu gì về công ty anh chưa, thì gãi đầu gãi tai bảo em gấp quá nên chỉ coi sơ sơ. Tôi nói anh thấy hồ sơ em ghi bằng tiếng Anh, chắc trình cũng khá, em giới thiệu cũng “sơ sơ” về bản thân và cho anh biết sao em chọn công việc này, thì bấy giờ bảo thôi em nói tiếng Việt nghe anh, tiếng Anh em nói chưa thạo, em viết được thôi. Trớt quớt.

Rồi hỏi em muốn lương nhiêu, dạ thấp nhất là 8 triệu nha anh, chứ thấp hơn chắc em không làm được. Ờ, thôi em về luôn đi. Em có muốn làm thì anh cũng không muốn nhận. Lọt tọt xách đít ra về. Mình gọi với theo, bảo em ơi còn hồ sơ này, em cầm về. Dạ khỏi, em in nhiều lắm, em tặng anh luôn, rồi một hơi đi thẳng.

=> Cái cơ bản đầu tiên khi bạn muốn đàm phán lương với nhà tuyển dụng, đó là bạn phải xác định được giá trị bản thân của mình cái đã. Bạn phải biết mình làm được gì, có những giá trị gì thì mới có thể tự tin đi “deal” lương. Lương mà “deal” thấp quá, thì bạn thiệt thòi, không làm bền. Mà lương cao vượt khả năng của bạn, thì có khi chính bạn áp lực vì không đáp ứng được yêu cầu của công ty, thì bạn cũng tự “out” thôi.

Có thể bạn quan tâm

Rời Khỏi Bình Luận